Tôi Yêu

Photo copyright: Quan Tran

Trên đỉnh sương mờ này, đã một lần tôi biết yêu.

Sáng hôm thức dậy, ra ngoài sân, tôi thấy khí hậu không còn ôi bức nữa. Thì ra, Thu đã về. Một cơn gió mát thổi nhè nhẹ gợi cho tôi nhiều nhớ nhung. Thấm thoắt, đã hai mùa Thu trôi qua...

Từng chiếc, từng chiếc lá đổi màu, có chiếc đổi sang màu vàng, có chiếc lại đổi sang màu đỏ. Để rồi từng chiếc, từng chiếc, sẽ lìa cành ra đi. Không lẽ mùa Thu đẹp, thơ mộng, tình tứ của người, lại là mùa tang của lá? Hàng thông đứng lặng thinh như đưa tiển, dãy núi xa xa thập thò như đợi chờ, luồng sương bay đến như để giao hưởng, tôi đứng đó thấy yêu lá quá đi thôi. Cả đời tận tụy, đến lúc lâm chung mà vẫn còn làm đẹp cho đời.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Saint Nicholas Cathedral

Photo copyright: Quan Tran
Tôi còn nhớ chiều hôm đó, vài tháng trước đây, tôi đến bệnh viện Saint Vincent Hospital thăm một người bạn. Sau khi trò chuyện một lát, thì tôi lang thang ra ngoài hành lang; đứng ngắm hoàng hôn phủ xuống thành phố Los Angeles qua khung cửa kính. Xa xa, cách vài con đường, về hướng Tây-Bắc là ngôi nhà thờ Saint Nicholas Cathedral chìm dần theo màn đêm.

Trên đường lái xe về, hoàng hôn đã tắt hẳn, màn đêm đã bao trùm hết chung quanh, thành phố đã lên đèn. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn tin rằng: chỉ còn vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ lên, bình minh sẽ trở lại với muôn loài, ánh nắng sẽ chan hòa, sưởi ấm cho vạn vật, và mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt lành.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Chín

Photo copyright: Quan Tran

Tôi thấy Chín rất tươm tất, trắng trẻo, sạch sẻ, thơm tho. Tôi nghĩ chắc Chín được chủ cưng lắm. Nhưng sao thấy Chín có vẻ suy tư. Làm ngựa thì có gì buồn? Hay là buồn cái kiếp làm ngựa? Thôi thì kiếp sau sẻ khá hơn nhiều nhé.

-Quân.
Tháng Chín 2012.


Tổ Ấm

Photo copyright: Quan Tran

Tổ Ấm

Anh muốn cùng em xây tổ ấm.
Một mái nhà con, nhưng hữu tình.
Có hoa, có lá ở chung quanh.
Có con, có cháu, có đôi mình.

Em sẽ cùng anh xây tổ ấm.
Một mái nhà con, một chử tình.
Dù mưa hay nắng, hoa vẫn nở,
Cho đến ngàn sau, em với mình.

Quân.
Tháng Chín 2012.

Anh Phải Sáng

Photo copyright: Quan Tran

Từ nhỏ, tôi rất thích đọc truyện ngắn Anh Phải Sống của nhà văn Nhất Linh và Khái Hưng. Có lẻ vì tôi cũng đồng ý với hai ông rằng người phụ nử Việt Nam nào cũng có đức tính rất tốt là lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cho gia đình và chồng con.

Hôm nay, trong tinh thần hâm mộ và kính trọng hai ông, tôi xin phép đặc tựa cho trang blog này là Anh Phải Sáng. Và tôi muốn tặng tấm hình này cho những người mẹ Việt Nam nhân dịp mùa Lể Vu Lan năm nay.

Thân chúc tất cả một mùa Vu Lan thanh bình.

Quân.
Tháng Chín 2012.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...