Dây Đời



Hôm Chủ Nhật vừa qua, tôi khám phá ra mình có một tật mới. Đang lang thang chụp hình, tự dưng tôi thấy  mình đang lẩm bẩm ca hát từ lúc nào mà không hay. Thì ra tôi đang lẩm bẩm hát bài "Anh Xin Làm" của nhạc sĩ Mai Anh Việt. Tôi cứ hát đi hát lại đoạn điệp khúc:

...
Ðừng đi em nhé!
Vì những buồn vui,
sẽ nối lòng ta.
Thành mối dây đời
trói ta từ đây.
Thành mối dây đời
trói ta từ đây.

Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em.
Anh xin làm tàng cây che mát thân em.
...

Từ hôm đó, tôi nghĩ hoài mà không có giải đáp cho hiện tượng nầy. Có thể là bài hát hay mà mình ưa thích, nên nó nằm sâu trong tiềm thức? Có thể âm nhạc và nhiếp ảnh có một liên quan gì đó chăng (mà mình chưa hiểu)? Hay chỉ đơn giản là mình đã già và sinh ra tật mới?

Dù sao đi nửa tôi cũng cãm ơn âm nhạc tô điểm cho cuộc đời, và đặc biệt với nhạc sĩ Mai Anh Việt cho tôi có được nhiều cãm hứng trong lúc chụp hình ngày hôm đó.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Lơ Lửng



Lơ Lửng

Thu đã vể,
em có hay?
Rừng lá thấp,
lửng lờ bay.

Cây vẫn đợi,
lá vẫn chờ.
Thôi hết rồi,
một giấc mơ.

Thu lại về,
em ở đâu?
Để lại đây,
một rừng sầu.

Thà như lá,
lửng lờ trôi.
Rồi thời gian,
cũng phai phôi.

Thôi đừng đến,
rồi lại đi.
Thôi, Thu nhé!
Xin chào mi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.


Rừng

Photo copyright: Quan Tran

Cái yên tịnh của rừng già rất truyền nhiễm. Đi càng chậm, càng vô sâu trong rừng, tôi càng thấy mình tịnh hơn. Lúc đó là lúc tôi nghe được từng tiếng xào xạc của từng cơn gió nhẹ. Tôi ngửi được hương thơm của cây lá. Trong cái hỗn độn, rối loạn của hoang vu, tôi từ từ thấy được những cấu trúc rất ngăn nắp, trật tự của cảnh trí chung quanh.

Tôi rất thích đi lang thang trong rừng hoang, vì mỗi lần đi, tôi lại tìm được cảm giác như là tôi đang đi trong tôi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Photo copyright: Quan Tran

Thu là quyến rũ,
cho người mê say.
Thu là mưa lũ,
ướt lạnh vai gầy.
Thu là sương phủ,
để hồn cao bay.
Thu là ấp ủ,
Dù nào có hay?

Quân.
Tháng Mười 2012.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...