The Getty Center



Lâu rồi không đến Getty, hôm nay tôi thấy nhớ nhớ. Tôi rất thích cảnh trí ở đây, kiến trúc rất độc đáo, thanh lịch. Khi có ánh sáng tốt thì ở ngoài chụp hình. Còn không thì vô trong xem triển lãm. Thú vị lắm.

Bạn có thể đến trang web của Getty tham khảo thêm. Tôi mới lên xem thì thấy họ đóng cửa ngày lễ Tạ Ơn (11.28.13).

Ngứa chân quá, nếu cuối tuần này có giờ chắc phải lang thang Getty cho đã ngứa.

Quân sưu tầm được bài thơ này trên mạng, thân gởi đến tất cả thay lời chúc ngày lễ Tạ Ơn, cãm tạ các anh chị đã ủng hộ trang blog Ra Phố Chiều Nay trong những năm tháng qua.

I am thankful for the blessings this year
And count you among what is dear.
Sending love and warm wishes your way
For a beautiful and happy Thanksgiving Day!

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.

Mê Xe Lửa




Thấy cậu bé đứng chết trân nhìn toa xe lửa, tôi chợt nhớ đến một kỷ niệm của những năm tiểu học. Tôi còn nhớ mỗi ngày trên đường đi bộ đến trường, tôi hay dừng lại trước một cửa tiệm bán đồ chơi. Say sưa ngắm chiếc xe lửa trong tủ kính, mơ ước ngày nào đó có được chiếc xe lửa này để chơi. Ngắm một lát rồi vội vã đi nhanh để không bị trể học.

Có một lần tôi bị bệnh rất nặng, (không nhớ là ban cua hay ban bạch gì đó), phải nằm nhà cả tháng trời. Suốt ngày ở trong nhà, chỉ biết cạo gió, ăn cháo, uống thuốc, rồi ngũ li bì. Không được ra ngoài chơi, buồn chán lắm.

Một hôm thức giấc, thấy chiếc lửa bên cạnh tôi. Không còn là giấc mơ nửa, mà là hiện thật. Đúng là chiếc xe lửa trong tủ kính rồi. Giấc mơ thành sự thật. Nổi sung sướng không tả được bằng lời. Thì ra mẹ tôi đã biết tôi mê chiếc xe lửa này. Bấy giờ, tôi chơi với chiếc xe lửa suốt ngày, không còn buồn chán, hết bệnh hồi nào không hay.

Bây giờ nhìn cậu bé này, tôi chợt thấy mình già rồi, mà cũng còn mê chụp hình xe lửa. Có một đều tôi không hiểu được là, tại sao mấy toa xe lửa lại có sức hấp dẩn, thu hút mãnh liệt như thế.

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.


Order Here!



Thấy bảng hiệu "order here!" dể thương, tôi bước đến định chụp một tấm. Chưa kịp chụp thì anh chủ đến tiếp khách. Anh nói đùa, nếu muốn chụp phải trả năm đô. Tôi chỉ cười trừ. Anh khoe với tôi cái bảng hiệu là do một người bạn họa sĩ vẽ cho anh tuần rồi. Bạn thấy dể thương không?

Trò chuyện với anh một lát, thấy anh cũng có nhiều nghệ sĩ tính, tôi xin chụp anh một tấm. Anh đồng ý ngay, và làm dáng cho tôi chụp. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy một chiếc xe lunch truck đẹp như vầy, và một anh chủ thật vui tính. Lần sau có dịp gặp lại, tôi phải mua vài món.

Order here, not here!

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.


Chốn Về



Đi lang thang trong nghĩa trang, nhìn cái chết, tôi thấy được sự sống và tình thương.

Trước hay sau, sớm hay muộn, rồi cũng phải chia tay nhau thôi. Nầy, bạn ơi! Khi chia tay đừng buồn khóc nhé. Tình thương sẽ vượt qua tất cả, hãy nói cho nhau một vài lời nồng nàng, để được sống mãi trong nhau, như vậy sẽ không bao giờ có chuyện ra đi.

Nầy bạn ơi!, cuộc đời quá ngắn ngủi, sống thì phải yêu thương, vì yêu thương là sống đó.

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...