Cúc
Dây Đời
Rừng
Photo copyright: Quan Tran |
Cái yên tịnh của rừng già rất truyền nhiễm. Đi càng chậm, càng vô sâu trong rừng, tôi càng thấy mình tịnh hơn. Lúc đó là lúc tôi nghe được từng tiếng xào xạc của từng cơn gió nhẹ. Tôi ngửi được hương thơm của cây lá. Trong cái hỗn độn, rối loạn của hoang vu, tôi từ từ thấy được những cấu trúc rất ngăn nắp, trật tự của cảnh trí chung quanh.
Tôi rất thích đi lang thang trong rừng hoang, vì mỗi lần đi, tôi lại tìm được cảm giác như là tôi đang đi trong tôi.
-Quân.
Tháng Mười 2012.
Tôi Yêu
Photo copyright: Quan Tran |
Trên đỉnh sương mờ này, đã một lần tôi biết yêu.
Sáng hôm thức dậy, ra ngoài sân, tôi thấy khí hậu không còn ôi bức nữa. Thì ra, Thu đã về. Một cơn gió mát thổi nhè nhẹ gợi cho tôi nhiều nhớ nhung. Thấm thoắt, đã hai mùa Thu trôi qua...
Từng chiếc, từng chiếc lá đổi màu, có chiếc đổi sang màu vàng, có chiếc lại đổi sang màu đỏ. Để rồi từng chiếc, từng chiếc, sẽ lìa cành ra đi. Không lẽ mùa Thu đẹp, thơ mộng, tình tứ của người, lại là mùa tang của lá? Hàng thông đứng lặng thinh như đưa tiển, dãy núi xa xa thập thò như đợi chờ, luồng sương bay đến như để giao hưởng, tôi đứng đó thấy yêu lá quá đi thôi. Cả đời tận tụy, đến lúc lâm chung mà vẫn còn làm đẹp cho đời.
-Quân.
Tháng Chín 2012.
Saint Nicholas Cathedral
Photo copyright: Quan Tran |
Trên đường lái xe về, hoàng hôn đã tắt hẳn, màn đêm đã bao trùm hết chung quanh, thành phố đã lên đèn. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn tin rằng: chỉ còn vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ lên, bình minh sẽ trở lại với muôn loài, ánh nắng sẽ chan hòa, sưởi ấm cho vạn vật, và mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt lành.
-Quân.
Tháng Chín 2012.
Anh Phải Sáng
Photo copyright: Quan Tran |
Từ nhỏ, tôi rất thích đọc truyện ngắn Anh Phải Sống của nhà văn Nhất Linh và Khái Hưng. Có lẻ vì tôi cũng đồng ý với hai ông rằng người phụ nử Việt Nam nào cũng có đức tính rất tốt là lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cho gia đình và chồng con.
Hôm nay, trong tinh thần hâm mộ và kính trọng hai ông, tôi xin phép đặc tựa cho trang blog này là Anh Phải Sáng. Và tôi muốn tặng tấm hình này cho những người mẹ Việt Nam nhân dịp mùa Lể Vu Lan năm nay.
Thân chúc tất cả một mùa Vu Lan thanh bình.
Quân.
Tháng Chín 2012.
Nàng
Photo copyright: Quan Tran |
Tôi cám ơn đời ban cho những nụ cười xinh đẹp để tô điểm cho cuộc sống này. Tôi cám ơn đời ban cho những giọt lệ, như nhắn nhủ, cho tôi biết được rằng người vẫn còn thương người. Đôi khi tôi nghĩ, nếu đời sống thiếu đi tiếng khóc, tiếng cười; không có buồn vui; thì không gian sẻ thật trống vắng, thời gian chắc cũng trở thành vô nghĩa; chỉ còn lại đâu đây những khuôn mặt đẹp với phấn son và trang sức bên ngoài mà thôi.
Tôi muốn hỏi: "Nàng" có linh hồn không?
Quân.
Tháng Tám, 2012.
Tèo
Photo copyright: Quan Tran |
Khi xưa, nếu có được ba vỏ xe này thì chắc là "hết sẩy" rồi. Có thể tôi sẽ rủ thằng Tí, thằng Tèo lăn bánh đua, hoặc làm xích đu, v.v.
Không biết bây giờ thằng Tèo đang ở đâu và làm gì? Mổi lần nhớ lại những chuỗi ngày xa xưa, lại thấy mình già đi. Thở dài...
Không biết bây giờ thằng Tèo đang ở đâu và làm gì? Mổi lần nhớ lại những chuỗi ngày xa xưa, lại thấy mình già đi. Thở dài...
Quân.
Tháng Tám 2012.
Sứ Sa Mạc
Photo copyright: Quan Tran |
Lúc đó, tôi chỉ thấy hoa đẹp và đưa máy lên chụp. Nhưng khi về nhà, xem lại trên computer, tôi mới biết đây là loại Sứ Sa Mạc (tên tiếng Anh là Adenium). Rồi, tôi mới hiểu ra lý do tại sao lúc đó tôi bị Sứ thu hút tưởng như mất cả nửa hồn. Không hiểu sao, trong tiềm thức tôi, sa mạc lúc nào cũng đồng nghĩa với những vẻ đẹp huyền bí, tuy mộc mạc nhưng lại đầy sức quyến rũ.
Sứ ơi! Xin đừng quay lại, cho tôi giử được một nửa hồn còn lại.
-Quân.
Tháng Tám, 2012.
Lối Ra
Photo copyright: Quan Tran |
Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là đôi mắt em. Em ơi! Thôi đừng khóc nửa, cứ để cho mộng tàn theo đêm.
Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là tim em. Em ơi! Đừng để cho đôi tim ngăn cách, sau này gặp lại trên thiên đường, em có còn nhớ tên tôi?
Lạnh.
Quân,
Tháng Tám 2012.