Nàng
Photo copyright: Quan Tran |
Tôi cám ơn đời ban cho những nụ cười xinh đẹp để tô điểm cho cuộc sống này. Tôi cám ơn đời ban cho những giọt lệ, như nhắn nhủ, cho tôi biết được rằng người vẫn còn thương người. Đôi khi tôi nghĩ, nếu đời sống thiếu đi tiếng khóc, tiếng cười; không có buồn vui; thì không gian sẻ thật trống vắng, thời gian chắc cũng trở thành vô nghĩa; chỉ còn lại đâu đây những khuôn mặt đẹp với phấn son và trang sức bên ngoài mà thôi.
Tôi muốn hỏi: "Nàng" có linh hồn không?
Quân.
Tháng Tám, 2012.
Tèo
Photo copyright: Quan Tran |
Khi xưa, nếu có được ba vỏ xe này thì chắc là "hết sẩy" rồi. Có thể tôi sẽ rủ thằng Tí, thằng Tèo lăn bánh đua, hoặc làm xích đu, v.v.
Không biết bây giờ thằng Tèo đang ở đâu và làm gì? Mổi lần nhớ lại những chuỗi ngày xa xưa, lại thấy mình già đi. Thở dài...
Không biết bây giờ thằng Tèo đang ở đâu và làm gì? Mổi lần nhớ lại những chuỗi ngày xa xưa, lại thấy mình già đi. Thở dài...
Quân.
Tháng Tám 2012.
Sứ Sa Mạc
Photo copyright: Quan Tran |
Lúc đó, tôi chỉ thấy hoa đẹp và đưa máy lên chụp. Nhưng khi về nhà, xem lại trên computer, tôi mới biết đây là loại Sứ Sa Mạc (tên tiếng Anh là Adenium). Rồi, tôi mới hiểu ra lý do tại sao lúc đó tôi bị Sứ thu hút tưởng như mất cả nửa hồn. Không hiểu sao, trong tiềm thức tôi, sa mạc lúc nào cũng đồng nghĩa với những vẻ đẹp huyền bí, tuy mộc mạc nhưng lại đầy sức quyến rũ.
Sứ ơi! Xin đừng quay lại, cho tôi giử được một nửa hồn còn lại.
-Quân.
Tháng Tám, 2012.
Lối Ra
Photo copyright: Quan Tran |
Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là đôi mắt em. Em ơi! Thôi đừng khóc nửa, cứ để cho mộng tàn theo đêm.
Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là tim em. Em ơi! Đừng để cho đôi tim ngăn cách, sau này gặp lại trên thiên đường, em có còn nhớ tên tôi?
Lạnh.
Quân,
Tháng Tám 2012.