664




Tôi thấy mấy đứa con nít thích đi trên thanh sắt, được vài bước thì bị mất thăng bằng, lao chao, ngã lên ngã xuống, rồi cười thật giòn. Nguời lớn thì chỉ đi trên thềm xi măng cho chắc ăn. Còn cô bé này sao thích đi trên đường sỏi?

Tôi nghỉ đi trên sỏi không gập ghềnh nhiều như đi trên thanh sắt nhỏ, nhưng cũng phải chú ý từng bước chân, không khéo thì cũng bị trặc mắt cá.

Còn so với thềm xi măng, con đường sỏi tuy có chút gập ghềnh, nhưng lại không bị nhàm chán. Và nếu đi từng bước chầm chậm chắc cũng rất thú.

Có phải đây là tuổi ô mai, cái tuổi bắt đầu biết nghỉ ngợi bâng quơ, bắt đầu có những nổi vui buồn không tên?

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...