Mấy hôm nay, thời tiết bắt đầu hơi lạnh. Thu chưa đi mà Đông đang vội về. Ngỡ như Thu đã chết. Thu đã chết thật rồi, người ơi!
Buồn.
Tôi đang nghe Giấc Mơ Mùa Thu, sáng tác của Võ Thiện Thanh – một trong nhưng bài nhạc tôi rất thích – đặc biệt bốn câu cuối:
Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người
Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai
Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ
Mỗi khi Thu về tôi nhớ người
Khi buồn, tôi đến với âm nhạc và thơ văn. Chẳng thà sống ‘trên mây’, để được thấy tình yêu bất tử; còn hơn đối diện với hiện thực quá phũ phàng.
Khi buồn, bạn làm gì?
-Quân
California, Tháng Mười 2013.
2 nhận xét:
A FARAWELL TO ARMS...!
Farewell indeed.
-Q
Đăng nhận xét