Hiển thị các bài đăng có nhãn Oregon. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Oregon. Hiển thị tất cả bài đăng

Lơ Lửng



Lơ Lửng

Thu đã vể,
em có hay?
Rừng lá thấp,
lửng lờ bay.

Cây vẫn đợi,
lá vẫn chờ.
Thôi hết rồi,
một giấc mơ.

Thu lại về,
em ở đâu?
Để lại đây,
một rừng sầu.

Thà như lá,
lửng lờ trôi.
Rồi thời gian,
cũng phai phôi.

Thôi đừng đến,
rồi lại đi.
Thôi, Thu nhé!
Xin chào mi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.


Rừng

Photo copyright: Quan Tran

Cái yên tịnh của rừng già rất truyền nhiễm. Đi càng chậm, càng vô sâu trong rừng, tôi càng thấy mình tịnh hơn. Lúc đó là lúc tôi nghe được từng tiếng xào xạc của từng cơn gió nhẹ. Tôi ngửi được hương thơm của cây lá. Trong cái hỗn độn, rối loạn của hoang vu, tôi từ từ thấy được những cấu trúc rất ngăn nắp, trật tự của cảnh trí chung quanh.

Tôi rất thích đi lang thang trong rừng hoang, vì mỗi lần đi, tôi lại tìm được cảm giác như là tôi đang đi trong tôi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Photo copyright: Quan Tran

Thu là quyến rũ,
cho người mê say.
Thu là mưa lũ,
ướt lạnh vai gầy.
Thu là sương phủ,
để hồn cao bay.
Thu là ấp ủ,
Dù nào có hay?

Quân.
Tháng Mười 2012.

Tôi Yêu

Photo copyright: Quan Tran

Trên đỉnh sương mờ này, đã một lần tôi biết yêu.

Sáng hôm thức dậy, ra ngoài sân, tôi thấy khí hậu không còn ôi bức nữa. Thì ra, Thu đã về. Một cơn gió mát thổi nhè nhẹ gợi cho tôi nhiều nhớ nhung. Thấm thoắt, đã hai mùa Thu trôi qua...

Từng chiếc, từng chiếc lá đổi màu, có chiếc đổi sang màu vàng, có chiếc lại đổi sang màu đỏ. Để rồi từng chiếc, từng chiếc, sẽ lìa cành ra đi. Không lẽ mùa Thu đẹp, thơ mộng, tình tứ của người, lại là mùa tang của lá? Hàng thông đứng lặng thinh như đưa tiển, dãy núi xa xa thập thò như đợi chờ, luồng sương bay đến như để giao hưởng, tôi đứng đó thấy yêu lá quá đi thôi. Cả đời tận tụy, đến lúc lâm chung mà vẫn còn làm đẹp cho đời.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...