Hiển thị các bài đăng có nhãn Samyang Fish-Eye. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Samyang Fish-Eye. Hiển thị tất cả bài đăng

LACMA

Chợ Tết



Đôi khi tôi muốn trách đời không công bằng. Nhưng lại thôi. Nghĩ lại, Xuân về với muôn loài, Tết đến với mọi người. Công bằng lắm chứ, phải không? Công bằng hay không tùy tâm ta thôi. Bạn ơi, hãy cùng tôi vui Xuân vì cuộc đời tạm bợ này rất ngắn ngủi.

-Quân.
California, Tháng Một 2014.

Cẩn Thận



Những khi cặp kè bên nhau, cũng nên chú ý đến những bước đi, cho dù tiến hay lui. Không khéo, e rất dễ bị vấp ngã.

-Quân.
California, Tháng Một 2014.


Đối Diện



Đời nay có nhiều phương tiện liên lạc thuận tiện và nhanh chóng như là điện thoại, text message, email, v.v. Tuy nhiên, những kỹ thuật hiện đại sẽ không bao giờ so sánh bằng một giây phút đối diện.

-Quân.
California, Tháng Một 2014.



Lăng Tẩm



Theo nhận xét cá nhân, tôi nghỉ Forest Lawn là một trong những nghĩa trang rất đẹp của miền nam Cali. Ở đây, người ta không mô tả sự kết thúc. Trái lại, khi đến đây, tôi cãm nhận được ấn tượng của sự bắt đầu. Tôi tin đó là bắt đầu của vĩnh cửu.

-Quân.
California, Tháng Một 2014.

Griffith Observatory



-Quân
California, Tháng Mười Hai 2013








Nghiêm Trọng



Hôm nọ ghé qua khu phố Tàu, LA, thấy người này sao nghiêm trọng quá, bước đi rất mau chân thật thẳng như đang đi diễn hành, túi xách đeo phía trước như sợ mất của, còn đeo mặt nạ và kính râm che mặt. Ra giang hồ bấy lâu, gặp nhiều môn phái rồi, nhưng thú thật tôi chưa từng biết môn phái nầy là môn phái nào.

-Quân.
California, Tháng Mười Hai 2013.

Mê Xe Lửa




Thấy cậu bé đứng chết trân nhìn toa xe lửa, tôi chợt nhớ đến một kỷ niệm của những năm tiểu học. Tôi còn nhớ mỗi ngày trên đường đi bộ đến trường, tôi hay dừng lại trước một cửa tiệm bán đồ chơi. Say sưa ngắm chiếc xe lửa trong tủ kính, mơ ước ngày nào đó có được chiếc xe lửa này để chơi. Ngắm một lát rồi vội vã đi nhanh để không bị trể học.

Có một lần tôi bị bệnh rất nặng, (không nhớ là ban cua hay ban bạch gì đó), phải nằm nhà cả tháng trời. Suốt ngày ở trong nhà, chỉ biết cạo gió, ăn cháo, uống thuốc, rồi ngũ li bì. Không được ra ngoài chơi, buồn chán lắm.

Một hôm thức giấc, thấy chiếc lửa bên cạnh tôi. Không còn là giấc mơ nửa, mà là hiện thật. Đúng là chiếc xe lửa trong tủ kính rồi. Giấc mơ thành sự thật. Nổi sung sướng không tả được bằng lời. Thì ra mẹ tôi đã biết tôi mê chiếc xe lửa này. Bấy giờ, tôi chơi với chiếc xe lửa suốt ngày, không còn buồn chán, hết bệnh hồi nào không hay.

Bây giờ nhìn cậu bé này, tôi chợt thấy mình già rồi, mà cũng còn mê chụp hình xe lửa. Có một đều tôi không hiểu được là, tại sao mấy toa xe lửa lại có sức hấp dẩn, thu hút mãnh liệt như thế.

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.


Thu Chết




Mấy hôm nay, thời tiết bắt đầu hơi lạnh. Thu chưa đi mà Đông đang vội về. Ngỡ như Thu đã chết. Thu đã chết thật rồi, người ơi!

Buồn.

Tôi đang nghe Giấc Mơ Mùa Thu, sáng tác của Võ Thiện Thanh – một trong nhưng bài nhạc tôi rất thích – đặc biệt bốn câu cuối:

Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người
Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai
Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ
Mỗi khi Thu về tôi nhớ người

Khi buồn, tôi đến với âm nhạc và thơ văn. Chẳng thà sống ‘trên mây’, để được thấy tình yêu bất tử; còn hơn đối diện với hiện thực quá phũ phàng.

Khi buồn, bạn làm gì?

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...