Hiển thị các bài đăng có nhãn Phong Cảnh. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Phong Cảnh. Hiển thị tất cả bài đăng

Moon Road



Mây đen từ từ kéo đi, nàng trăng từ từ hiện ra, ánh sáng lung linh rớt lên sa mạc, như một vở kịch đang bắt đầu trên sân khấu của tạo hóa. Một mình tôi đứng trên đồi cao giữa không gian bao la, yên lặng. Nghe gió mát thổi nhẹ lên mặt. Nghe nhịp tim đập nhanh hơn. Hấp tấp, tôi đưa máy lên chụp một tấm.

Cám ơn Utah, it was the best show on Earth (đối với riêng tôi). Lâu rồi chưa trở lại Utah. Nhớ nhiều.

-Quân.
California, Tháng Mười Hai 2013.

Trách Gió





Con gió nào cho ta gặp lại nhau,
để một giây đong đầy vạn niềm đau.
Con gió nào sẽ đưa em về đâu,
để ngàn năm cô đơn trên đỉnh sầu.

-Quân.
California, Tháng Tám 2013.

Lơ Lửng



Lơ Lửng

Thu đã vể,
em có hay?
Rừng lá thấp,
lửng lờ bay.

Cây vẫn đợi,
lá vẫn chờ.
Thôi hết rồi,
một giấc mơ.

Thu lại về,
em ở đâu?
Để lại đây,
một rừng sầu.

Thà như lá,
lửng lờ trôi.
Rồi thời gian,
cũng phai phôi.

Thôi đừng đến,
rồi lại đi.
Thôi, Thu nhé!
Xin chào mi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.


Rừng

Photo copyright: Quan Tran

Cái yên tịnh của rừng già rất truyền nhiễm. Đi càng chậm, càng vô sâu trong rừng, tôi càng thấy mình tịnh hơn. Lúc đó là lúc tôi nghe được từng tiếng xào xạc của từng cơn gió nhẹ. Tôi ngửi được hương thơm của cây lá. Trong cái hỗn độn, rối loạn của hoang vu, tôi từ từ thấy được những cấu trúc rất ngăn nắp, trật tự của cảnh trí chung quanh.

Tôi rất thích đi lang thang trong rừng hoang, vì mỗi lần đi, tôi lại tìm được cảm giác như là tôi đang đi trong tôi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Photo copyright: Quan Tran

Thu là quyến rũ,
cho người mê say.
Thu là mưa lũ,
ướt lạnh vai gầy.
Thu là sương phủ,
để hồn cao bay.
Thu là ấp ủ,
Dù nào có hay?

Quân.
Tháng Mười 2012.

Tôi Yêu

Photo copyright: Quan Tran

Trên đỉnh sương mờ này, đã một lần tôi biết yêu.

Sáng hôm thức dậy, ra ngoài sân, tôi thấy khí hậu không còn ôi bức nữa. Thì ra, Thu đã về. Một cơn gió mát thổi nhè nhẹ gợi cho tôi nhiều nhớ nhung. Thấm thoắt, đã hai mùa Thu trôi qua...

Từng chiếc, từng chiếc lá đổi màu, có chiếc đổi sang màu vàng, có chiếc lại đổi sang màu đỏ. Để rồi từng chiếc, từng chiếc, sẽ lìa cành ra đi. Không lẽ mùa Thu đẹp, thơ mộng, tình tứ của người, lại là mùa tang của lá? Hàng thông đứng lặng thinh như đưa tiển, dãy núi xa xa thập thò như đợi chờ, luồng sương bay đến như để giao hưởng, tôi đứng đó thấy yêu lá quá đi thôi. Cả đời tận tụy, đến lúc lâm chung mà vẫn còn làm đẹp cho đời.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Saint Nicholas Cathedral

Photo copyright: Quan Tran
Tôi còn nhớ chiều hôm đó, vài tháng trước đây, tôi đến bệnh viện Saint Vincent Hospital thăm một người bạn. Sau khi trò chuyện một lát, thì tôi lang thang ra ngoài hành lang; đứng ngắm hoàng hôn phủ xuống thành phố Los Angeles qua khung cửa kính. Xa xa, cách vài con đường, về hướng Tây-Bắc là ngôi nhà thờ Saint Nicholas Cathedral chìm dần theo màn đêm.

Trên đường lái xe về, hoàng hôn đã tắt hẳn, màn đêm đã bao trùm hết chung quanh, thành phố đã lên đèn. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn tin rằng: chỉ còn vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ lên, bình minh sẽ trở lại với muôn loài, ánh nắng sẽ chan hòa, sưởi ấm cho vạn vật, và mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt lành.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Tổ Ấm

Photo copyright: Quan Tran

Tổ Ấm

Anh muốn cùng em xây tổ ấm.
Một mái nhà con, nhưng hữu tình.
Có hoa, có lá ở chung quanh.
Có con, có cháu, có đôi mình.

Em sẽ cùng anh xây tổ ấm.
Một mái nhà con, một chử tình.
Dù mưa hay nắng, hoa vẫn nở,
Cho đến ngàn sau, em với mình.

Quân.
Tháng Chín 2012.

Tiển Sóng

Photo copyright: Quan Tran

Nghe thì thào,
sóng chia tay với cát.
Nghe lặng thinh,
trăm năm đá vẫn chờ.
Nghe lung linh,
tia nắng chiều hấp hối.
Nghe thoi thóp,
hoàng hôn đang tàn dần.
Nghe vu vi,
gió lạnh thoảng vào tim.
Nghe thẩn thờ,
hồn mất từ bao giờ.

Quân.
Tháng Tám 2012.
Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...