Crystal Cathedral



Hôm nay ngồi đây ôn lại những mùa Giáng Sinh xưa, tôi lại nhớ đến những mùa Giáng Sinh đẹp nhất trong đời. Đó là lúc tôi còn bé, lúc còn tin rằng trên đời này có Ông Già Noel.

Mùa Giáng Sinh năm nay, tôi xin chúc tất cả thân hữu tìm được nhiều niềm vui hồn nhiên thật đẹp.

-Quân.
Tháng Mười Hai, 2012.

Cúc


Tôi chụp cành hoa Cúc này bằng iPhone. Tuy là một máy điện thoại tốt, nhưng iPhone lại là một máy ảnh rất thô sơ. Không chỉnh được ISO, không thay đổi f-stop được, v.v. Tất cả đều tự động hết. Chỉ cần chỉ ngón tay vào chổ nào mình muốn nét, rồi bấm nút chụp. Thế thôi.

Thô sơ nhưng đơn giản; đôi khi nó cho tôi cảm giác, chụp hình bằng iPhone giống như dùng đôi đũa khi ăn. Muốn ăn gì thì đưa đũa ra gắp. Không cần chỉnh đổi gì rắc rối cả.

Đôi khi đi lang thang mà không có máy ảnh trên tay thì tôi thấy thiếu thiếu gì đó. Tuy cái iPhone rất thô sơ, nhưng nó cũng cho tôi nhiều giây phút thoải mái. "Hạnh phúc là lang thang với iPhone trên tay!"

Hôm nay Thứ Sáu, xin mời anh chị em, bạn hữu xem hoa. Hãy trút bỏ đi những phiền muộn, rắc rối trong cuộc sống, để Thứ Sáu đến thật nhẹ nhàng, rồi cuối tuần cũng thật thoải mái.

-Quân.
Tháng Mười Một 2012.


Veterans Day 2012


Nhân ngày Veterans Day, tôi muốn gởi đến tất cả cựu quân nhân, và gia quyến cành hoa tím này và tấm lòng ghi ân sâu sắc nhất.

-Quân.
Tháng Mười Một 2012.

“Anyone who has ever looked into the glazed eyes of a solder dying on the battlefield will think hard before starting a war.” ~ Otto Von Bismark.

Long Đong


Đêm nay ngủ trên miếng sắt nầy chắc lạnh lắm. Không khéo lại rơi xuống cống. Không khéo, ngày mai lại bị người ta quét vô thùng rác. Tôi mong ước một cơn gió thật mạnh thổi qua đây, cho tôi gởi lá về rừng. Cho thôi bớt long đong.

-Quân.
Tháng Mười Một 2012.

Dây Đời



Hôm Chủ Nhật vừa qua, tôi khám phá ra mình có một tật mới. Đang lang thang chụp hình, tự dưng tôi thấy  mình đang lẩm bẩm ca hát từ lúc nào mà không hay. Thì ra tôi đang lẩm bẩm hát bài "Anh Xin Làm" của nhạc sĩ Mai Anh Việt. Tôi cứ hát đi hát lại đoạn điệp khúc:

...
Ðừng đi em nhé!
Vì những buồn vui,
sẽ nối lòng ta.
Thành mối dây đời
trói ta từ đây.
Thành mối dây đời
trói ta từ đây.

Anh xin làm cỏ dại đón bước chân em.
Anh xin làm tàng cây che mát thân em.
...

Từ hôm đó, tôi nghĩ hoài mà không có giải đáp cho hiện tượng nầy. Có thể là bài hát hay mà mình ưa thích, nên nó nằm sâu trong tiềm thức? Có thể âm nhạc và nhiếp ảnh có một liên quan gì đó chăng (mà mình chưa hiểu)? Hay chỉ đơn giản là mình đã già và sinh ra tật mới?

Dù sao đi nửa tôi cũng cãm ơn âm nhạc tô điểm cho cuộc đời, và đặc biệt với nhạc sĩ Mai Anh Việt cho tôi có được nhiều cãm hứng trong lúc chụp hình ngày hôm đó.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Lơ Lửng



Lơ Lửng

Thu đã vể,
em có hay?
Rừng lá thấp,
lửng lờ bay.

Cây vẫn đợi,
lá vẫn chờ.
Thôi hết rồi,
một giấc mơ.

Thu lại về,
em ở đâu?
Để lại đây,
một rừng sầu.

Thà như lá,
lửng lờ trôi.
Rồi thời gian,
cũng phai phôi.

Thôi đừng đến,
rồi lại đi.
Thôi, Thu nhé!
Xin chào mi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.


Rừng

Photo copyright: Quan Tran

Cái yên tịnh của rừng già rất truyền nhiễm. Đi càng chậm, càng vô sâu trong rừng, tôi càng thấy mình tịnh hơn. Lúc đó là lúc tôi nghe được từng tiếng xào xạc của từng cơn gió nhẹ. Tôi ngửi được hương thơm của cây lá. Trong cái hỗn độn, rối loạn của hoang vu, tôi từ từ thấy được những cấu trúc rất ngăn nắp, trật tự của cảnh trí chung quanh.

Tôi rất thích đi lang thang trong rừng hoang, vì mỗi lần đi, tôi lại tìm được cảm giác như là tôi đang đi trong tôi.

-Quân.
Tháng Mười 2012.

Photo copyright: Quan Tran

Thu là quyến rũ,
cho người mê say.
Thu là mưa lũ,
ướt lạnh vai gầy.
Thu là sương phủ,
để hồn cao bay.
Thu là ấp ủ,
Dù nào có hay?

Quân.
Tháng Mười 2012.

Tôi Yêu

Photo copyright: Quan Tran

Trên đỉnh sương mờ này, đã một lần tôi biết yêu.

Sáng hôm thức dậy, ra ngoài sân, tôi thấy khí hậu không còn ôi bức nữa. Thì ra, Thu đã về. Một cơn gió mát thổi nhè nhẹ gợi cho tôi nhiều nhớ nhung. Thấm thoắt, đã hai mùa Thu trôi qua...

Từng chiếc, từng chiếc lá đổi màu, có chiếc đổi sang màu vàng, có chiếc lại đổi sang màu đỏ. Để rồi từng chiếc, từng chiếc, sẽ lìa cành ra đi. Không lẽ mùa Thu đẹp, thơ mộng, tình tứ của người, lại là mùa tang của lá? Hàng thông đứng lặng thinh như đưa tiển, dãy núi xa xa thập thò như đợi chờ, luồng sương bay đến như để giao hưởng, tôi đứng đó thấy yêu lá quá đi thôi. Cả đời tận tụy, đến lúc lâm chung mà vẫn còn làm đẹp cho đời.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Saint Nicholas Cathedral

Photo copyright: Quan Tran
Tôi còn nhớ chiều hôm đó, vài tháng trước đây, tôi đến bệnh viện Saint Vincent Hospital thăm một người bạn. Sau khi trò chuyện một lát, thì tôi lang thang ra ngoài hành lang; đứng ngắm hoàng hôn phủ xuống thành phố Los Angeles qua khung cửa kính. Xa xa, cách vài con đường, về hướng Tây-Bắc là ngôi nhà thờ Saint Nicholas Cathedral chìm dần theo màn đêm.

Trên đường lái xe về, hoàng hôn đã tắt hẳn, màn đêm đã bao trùm hết chung quanh, thành phố đã lên đèn. Nhưng, trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn tin rằng: chỉ còn vài giờ nữa thôi, mặt trời sẽ lên, bình minh sẽ trở lại với muôn loài, ánh nắng sẽ chan hòa, sưởi ấm cho vạn vật, và mọi chuyện rồi cũng sẽ tốt lành.

-Quân.
Tháng Chín 2012.

Chín

Photo copyright: Quan Tran

Tôi thấy Chín rất tươm tất, trắng trẻo, sạch sẻ, thơm tho. Tôi nghĩ chắc Chín được chủ cưng lắm. Nhưng sao thấy Chín có vẻ suy tư. Làm ngựa thì có gì buồn? Hay là buồn cái kiếp làm ngựa? Thôi thì kiếp sau sẻ khá hơn nhiều nhé.

-Quân.
Tháng Chín 2012.


Tổ Ấm

Photo copyright: Quan Tran

Tổ Ấm

Anh muốn cùng em xây tổ ấm.
Một mái nhà con, nhưng hữu tình.
Có hoa, có lá ở chung quanh.
Có con, có cháu, có đôi mình.

Em sẽ cùng anh xây tổ ấm.
Một mái nhà con, một chử tình.
Dù mưa hay nắng, hoa vẫn nở,
Cho đến ngàn sau, em với mình.

Quân.
Tháng Chín 2012.

Anh Phải Sáng

Photo copyright: Quan Tran

Từ nhỏ, tôi rất thích đọc truyện ngắn Anh Phải Sống của nhà văn Nhất Linh và Khái Hưng. Có lẻ vì tôi cũng đồng ý với hai ông rằng người phụ nử Việt Nam nào cũng có đức tính rất tốt là lúc nào cũng sẵn sàng hy sinh cho gia đình và chồng con.

Hôm nay, trong tinh thần hâm mộ và kính trọng hai ông, tôi xin phép đặc tựa cho trang blog này là Anh Phải Sáng. Và tôi muốn tặng tấm hình này cho những người mẹ Việt Nam nhân dịp mùa Lể Vu Lan năm nay.

Thân chúc tất cả một mùa Vu Lan thanh bình.

Quân.
Tháng Chín 2012.

Tiển Sóng

Photo copyright: Quan Tran

Nghe thì thào,
sóng chia tay với cát.
Nghe lặng thinh,
trăm năm đá vẫn chờ.
Nghe lung linh,
tia nắng chiều hấp hối.
Nghe thoi thóp,
hoàng hôn đang tàn dần.
Nghe vu vi,
gió lạnh thoảng vào tim.
Nghe thẩn thờ,
hồn mất từ bao giờ.

Quân.
Tháng Tám 2012.

Nàng

Photo copyright: Quan Tran

Tôi cám ơn đời ban cho những nụ cười xinh đẹp để tô điểm cho cuộc sống này. Tôi cám ơn đời ban cho những giọt lệ, như nhắn nhủ, cho tôi biết được rằng người vẫn còn thương người. Đôi khi tôi nghĩ, nếu đời sống thiếu đi tiếng khóc, tiếng cười; không có buồn vui; thì không gian sẻ thật trống vắng, thời gian chắc cũng trở thành vô nghĩa; chỉ còn lại đâu đây những khuôn mặt đẹp với phấn son và trang sức bên ngoài mà thôi.

Tôi muốn hỏi: "Nàng" có linh hồn không?

Quân.
Tháng Tám, 2012.

Tèo

Photo copyright: Quan Tran
Đôi khi tôi nghĩ mấy đứa bé thời nay được cha mẹ cưng chiều hơn thời xưa của chúng tôi. Cha mẹ thời nay mua quá nhiều đồ chơi cho con cái. Còn chúng tôi thì phải tự làm lấy đồ chơi cho mình. Nhưng, vậy lại vui hơn nhiều. Bất cứ món gì cũng có thể trở thành đồ chơi của chúng tôi.

Khi xưa, nếu có được ba vỏ xe này thì chắc là "hết sẩy" rồi. Có thể tôi sẽ rủ thằng Tí, thằng Tèo lăn bánh đua, hoặc làm xích đu, v.v.

Không biết bây giờ thằng Tèo đang ở đâu và làm gì? Mổi lần nhớ lại những chuỗi ngày xa xưa, lại thấy mình già đi. Thở dài...

Quân.
Tháng Tám 2012.

Sứ Sa Mạc

Photo copyright: Quan Tran

Lúc đó, tôi chỉ thấy hoa đẹp và đưa máy lên chụp. Nhưng khi về nhà, xem lại trên computer, tôi mới biết đây là loại Sứ Sa Mạc (tên tiếng Anh là Adenium). Rồi, tôi mới hiểu ra lý do tại sao lúc đó tôi bị Sứ thu hút tưởng như mất cả nửa hồn. Không hiểu sao, trong tiềm thức tôi, sa mạc lúc nào cũng đồng nghĩa với những vẻ đẹp huyền bí, tuy mộc mạc nhưng lại đầy sức quyến rũ.

Sứ ơi! Xin đừng quay lại, cho tôi giử được một nửa hồn còn lại.

-Quân.
Tháng Tám, 2012.

Lối Ra

Photo copyright: Quan Tran
Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là vòng tay em. Em ơi! Xiết chặt anh vào lòng, ở đây đêm về lạnh lắm.

Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là đôi mắt em. Em ơi! Thôi đừng khóc nửa, cứ để cho mộng tàn theo đêm.

Nếu anh được chọn nơi yên nghỉ cuối đời, thì nơi đó là tim em. Em ơi! Đừng để cho đôi tim ngăn cách, sau này gặp lại trên thiên đường, em có còn nhớ tên tôi?

Lạnh.

Quân,
Tháng Tám 2012.

Bún Thịt Nướng

Photo copyright: Quan Tran

Đi dạo chợ đêm, rồi ăn bún thịt nướng thì thật là thú. Khi có bạn đi cùng để trò chuyện thì chắc là vui rồi. Nhưng khi ngồi ăn một mình không biết có buổn tẻ lắm không?

-Quân.
Tháng Bảy 2012.

Bên Nhau Ngày Hè

photo copyright: Quan Tran

Khi bên nhau, vài giọt nắng hè cũng đủ cho ta ấm lòng. Nếu mai sau, không còn có nhau, bóng tối sẽ bao quanh và đời sẽ buồn nhiều. Thôi... ta cứ xem ngày vui là đây.

-Quân.
Tháng bảy, 2012.



Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...