Thu Chết




Mấy hôm nay, thời tiết bắt đầu hơi lạnh. Thu chưa đi mà Đông đang vội về. Ngỡ như Thu đã chết. Thu đã chết thật rồi, người ơi!

Buồn.

Tôi đang nghe Giấc Mơ Mùa Thu, sáng tác của Võ Thiện Thanh – một trong nhưng bài nhạc tôi rất thích – đặc biệt bốn câu cuối:

Ngày nào còn mang hơi thở chắc tôi vẫn còn nhớ người
Ngày nào đôi chân lê bước tuổi Xuân theo chiều nắng phai
Bàn tay nâng niu kỷ niệm vỗ về giấc mơ xa mờ
Mỗi khi Thu về tôi nhớ người

Khi buồn, tôi đến với âm nhạc và thơ văn. Chẳng thà sống ‘trên mây’, để được thấy tình yêu bất tử; còn hơn đối diện với hiện thực quá phũ phàng.

Khi buồn, bạn làm gì?

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

Phơi Áo



Nhiều người nghĩ rằng phơi áo quần là chuyện xưa trái đất của thời đại ông bà mình. Nhưng tôi nghĩ phơi áo quần cho ta được nhiều lợi ích:
  • Bạn có nhớ những quảng cáo bán thuốc tẩy trên TV hứa hẹn làm cho quần áo có được mùi thơm của không khí trong lành (fresh air) không? Quảng cáo bán thuốc tẩy trắng? Khi phơi quần áo thì mình không cần mấy thứ thuốc đó nửa, ánh sáng mặt trời và không khí thiên nhiên đã có đầy đủ rồi.
  • Máy sấy làm cho quần áo mau củ mòn hơn.
  • Phơi áo quần tiết kiệm được tiền điện, máy sấy hút nhiều điện lắm.
Nếu bạn có quan tâm đến môi trường, hãy bớt dùng máy sấy. Ở nhiều quốc gia khác, phơi áo quần là chuyện thông thường. Ở Âu châu, chỉ có 50% dân số có máy sấy. Ngược lại, ở Hoa Kỳ, lại rất ít thấy ai phơi áo quần.

Thiết nghỉ, dùng máy sấy mới là xa xí và xưa trái đất.

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

Lá Non




Thương quá, sinh ra trong vùng tối ẩm thấp dưới tàng cây già. Lúc nào cũng như thèm ánh sáng, như trẻ con khát sửa mẹ. Thương quá, còn bé mà không còn được nguyên vẹn. Tôi muốn hỏi đời một câu: "Lá vẫn xanh nhưng sao đời quá bạc?"

-Quân.
California, Tháng Mười 2013

Quán Vắng



Lâu rồi không trở lại đây uống cà phê. Hôm nay thấy cảnh vật cũng không thay đổi nhiều, chỉ có một điều khác xưa là hôm nay không có một bóng người. Sự im lặng ở đây làm cho tôi như muốn ngợp thở, tưởng chừng như cái điện thoại đã từ lâu cũng không còn reo nữa. Tôi định ngồi xuống uống một ly. Nhưng thôi, uống một mình buồn chết.

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

"In all our searching, the only thing we've found that makes the emptiness bearable is each other." ~ Carl Sagan


664




Tôi thấy mấy đứa con nít thích đi trên thanh sắt, được vài bước thì bị mất thăng bằng, lao chao, ngã lên ngã xuống, rồi cười thật giòn. Nguời lớn thì chỉ đi trên thềm xi măng cho chắc ăn. Còn cô bé này sao thích đi trên đường sỏi?

Tôi nghỉ đi trên sỏi không gập ghềnh nhiều như đi trên thanh sắt nhỏ, nhưng cũng phải chú ý từng bước chân, không khéo thì cũng bị trặc mắt cá.

Còn so với thềm xi măng, con đường sỏi tuy có chút gập ghềnh, nhưng lại không bị nhàm chán. Và nếu đi từng bước chầm chậm chắc cũng rất thú.

Có phải đây là tuổi ô mai, cái tuổi bắt đầu biết nghỉ ngợi bâng quơ, bắt đầu có những nổi vui buồn không tên?

-Quân
California, Tháng Mười 2013.

b




Trong tĩnh lặng,
Tôi thấy được ánh sáng.
Trong ánh sáng,
Tôi tìm được tĩnh lặng.
Nhìn lại cuộc đời,
Như giấc mơ...

-Quân
California, Tháng Mười 2013.


"Love, I’m pretty sure, is light." ~ Jan Zwicky

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...