Mê Xe Lửa




Thấy cậu bé đứng chết trân nhìn toa xe lửa, tôi chợt nhớ đến một kỷ niệm của những năm tiểu học. Tôi còn nhớ mỗi ngày trên đường đi bộ đến trường, tôi hay dừng lại trước một cửa tiệm bán đồ chơi. Say sưa ngắm chiếc xe lửa trong tủ kính, mơ ước ngày nào đó có được chiếc xe lửa này để chơi. Ngắm một lát rồi vội vã đi nhanh để không bị trể học.

Có một lần tôi bị bệnh rất nặng, (không nhớ là ban cua hay ban bạch gì đó), phải nằm nhà cả tháng trời. Suốt ngày ở trong nhà, chỉ biết cạo gió, ăn cháo, uống thuốc, rồi ngũ li bì. Không được ra ngoài chơi, buồn chán lắm.

Một hôm thức giấc, thấy chiếc lửa bên cạnh tôi. Không còn là giấc mơ nửa, mà là hiện thật. Đúng là chiếc xe lửa trong tủ kính rồi. Giấc mơ thành sự thật. Nổi sung sướng không tả được bằng lời. Thì ra mẹ tôi đã biết tôi mê chiếc xe lửa này. Bấy giờ, tôi chơi với chiếc xe lửa suốt ngày, không còn buồn chán, hết bệnh hồi nào không hay.

Bây giờ nhìn cậu bé này, tôi chợt thấy mình già rồi, mà cũng còn mê chụp hình xe lửa. Có một đều tôi không hiểu được là, tại sao mấy toa xe lửa lại có sức hấp dẩn, thu hút mãnh liệt như thế.

-Quân
California, Tháng Mười Một 2013.


2 nhận xét:

Richard Le nói...

Thoáng nhìn ga xe lửa, tôi cũng muốn xem, nó có một sức thu hút đặc biệt. Trước hết là những toa xe dài hun hút, kế đến là chú bé nhỏ nhoi để rồi click vào đó và được thuởng thức một câu chuyện ngắn gọn nhưng thật cảm động và đầy thú vị.
Cám ơn anh Quân, mong anh tiếp tục sáng tác

Richard Kiệt Lê

quantran101 nói...

Chào anh Kiệt,
Cám ơn anh chia sẽ những cãm nghĩ khi xem trang blog. Nhiều khi Quân cũng có những thắc mắc, muốn biết phản ứng của đọc giả, mong để làm cho blog tốt hơn. Cám ơn anh viết cho Quân, góp phần cho "Ra Phố Chiều Nay" được khá thêm.
-Q.

Đăng nhận xét

Related Posts Plugin for WordPress, Blogger...